XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ


Phan_14

Tại lớp 11C2

Puny. Cậu chuẩn bị ôn tập đến đâu rồi – Lin hỏi thăm cô bạn lười biếng

Puny trả lời 1 cách đầy tự tin:

Tớ đã chuẩn bị đủ hết rồi. Thi học kì có gì đâu chứ

Gum mắt trái tim nhìn Puny:

Giỏi quá!!!! Puny à. Cậu làm gia sư cho tớ đi

“ Mình lại lỡ miệng rồi”

Lin khó hiểu :

Lạ thật đấy. Cậu có bao giờ lo ôn trước thế này đâu

Thì tại . . sắp thi rồi . . .bọn mình bây giờ phải lo học chứ. Cố lên!!!

Lin đưa ra ý tưởng:

Hay là bọn mình học nhóm đi

Tớ nghĩ là học 1 mình sẽ tập trung hơn – Puny gãi đầu

Thôi mà! Cùng học sẽ vui hơn đấy! Tụi mình rủ Prince cùng học nha

Dù ý kiến ấy khiến Puny và Gum bất mãn nhưng Lin cố chấp năn nỉ nên đành thuận theo. Miễn là có thể được loại B là có thể được vào danh sách đi dã ngoại rồi. Nghĩ tới đây Puny vui hẳn ra . . .

* * *

Hai cậu về trước đi. Tớ trực nhật xong rồi về sau

Được rồi. Tạm biệt – Lin và Gum chào Puny rồi đi trước

Cô bé vừa lau bảng vừa nghĩ về chuyện học nhóm. Đang yên thì tự nhiên Lin nghĩ ra cái ý tưởng đấy. Mà học chung thì cũng có sao đâu cơ chứ. Cô bé cũng chả hiểu nổi bản thân đang nghĩ cái gì nữa.

Đang ngu ngơ nghĩ ngợi chợt có một con gì đó vụt qua chân cô. Ra là 1 chú chuột béo mập cơ mà cô không thấy nó dễ thương mà phát sợ. Vừa giãy nảy vừa la lớn rồi chả cần biết người đứng trước mặt mình là ai cô bé lao lên người đó bám chặt lấy

AAA !! Cứu mạng!

Không sao chứ? – Người đó lên tiếng

Puny hơi ngẩng mặt lên và nhận ra đó là một người con trai, hơn thế còn là sinh viên nên hơi có chút e ngại nhưng vì cái con chuột đó đáng sợ quá nên không thể buông tay ra

Xin . . . xin lỗi nhưng anh có thể kêu con chuột đó ra chỗ khác được không?

Người đó bật cười tại chỗ, tay vẫn phải đỡ lấy cái con heo đang ở trên người mình.Chưa gặp ai thú vị như cô bé này. . .

Anh rất muốn nhưng xin lỗi anh không biết tiếng chuột !!! – Nén cười mãi mới nói được hết cả câu

Puny hơi sững người. Tại cuống quá nên ăn nói cái quỷ gì thế này??

À. . . ý em là là đuổi nó đi !!!

Anh nghĩ tiếng hét của em khi nãy cũng đủ làm nó sợ bỏ đi rồi

Cô bé ngượng nghịu tuột xuống khỏi người lạ mặt kia. Đúng là quá vô duyên rồi. Tự nhiên ôm cổ rồi nhảy lên người ta nữa chứ! Từ giờ mặt mũi cô sẽ để đi đâu chứ!!! Toàn rước họa vào thân thôi !

Cảm ơn. . . ạ !!!

Nói rồi cô bé vào lớp ôm lấy cặp sách chạy vụt đi!! Người đó nhìn theo có chút tiếc nuối nhưng rồi khóe miệng nở nụ cười

* * *

Cứ chạy cắm đầu cắm cổ đi làm cô bé đâm sầm vào người trước mặt mình. Ngày gì mà xui xẻo vậy chứ?? Cô bé ngẩng đầu lên thì nhận ra là người quen à thì đó là bạn trai cô!! Bạn trai giả chết tiệt !!!!

Gặp ma sao?? – Vyl lên tiếng

Hơn cả ma ấy chứ!!!- Cô bé thở phào đáp

Cô còn sợ thứ gì hơn ma??

Là ch. . . Mà tôi nói ra để anh biết điểm yếu à?? Nghĩ tôi ngốc chắc??

Này, cô sợ gián không?

Tôi mà phải sợ á??

Nó ở trên đầu cô kìa lấy xuống đi

Cái gì??? AAAAA – Lại một lần nữa kích động lao vào người đằng trước

Nói tóm lại là con gì cô cũng sợ. . . Chỉ là mức độ thì khác nhau. Giờ cô mới nhận ra mình đang vòng tay ôm lấy cổ Vyl trong khi anh ta thì ôm eo cô. . .

WHAT???

Anh đụng vào đâu thế??? – Puny giãy nảy lên

Khi nãy mình tự ôm người lạ kia thì có sao đâu cơ chứ? Thế mà giờ cô lại gắt lên khi Vyl ôm cô. . . Puny cũng chẳng hiểu sao lại phản ứng thế nữa. Chỉ cần anh ta đụng vào người là có cảm giác rất kì lạ. . .

Con bé này, cô chủ động đấy chứ

Nhưng. . . anh để im không được sao? Còn ôm eo tôi!!!!

Anh nhìn đi nhìn lại một lượt rồi hai ba lượt từ đầu xuống chân của Puny! Làm cô phải lấy cái cặp che lại. . .

Anh nhìn gì???

Cô mà có eo sao??

Cái gì????? !!!!!

Nhìn lại mình đi. Người như cái thân cây tôi ôm cô cứ như khúc gỗ không chút cảm xúc

Anh . . . anh . . .

Nói rồi, anh bước đi mà không thèm để ý cái nét mặt tối thui của ai đó. Cô bé gào lên trong tiềm thức:

TÔI HẬN ANH !!!!

Và nhìn lại mình từ đầu tới chân. Dạo này ăn cũng đâu có nhiều đâu. Rõ ràng là có eo mà tại sao anh ta nói vậy chứ???

Mấy ngày sau đó Puny cứ liên tục hỏi Lin và Gum là mình có eo không?? Và hai cô bạn gật gật đầu mấy lần nhưng Puny vẫn cứ hỏi, ngày nào cũng như ngày nào, đến mức thấy Puny một cái là hai cô bạn liền chào là:

Puny à. Cậu eo thật đấy !!!

(=.=. . . . . . . ) !!!!!

* * *

Puny đi về mà lòng hậm hực. Anh ta nói vậy mà nghe được sao? Vô tình vậy sao?Có biết là con gái sợ nhất nghe mấy lời đó không?

Vừa đi ra tới cổng trường , Puny dù giận nhưng mà vẫn chạy ra chỗ Vyl , cười “thân thiện”

Chúng ta cùng về. . .

Còn chưa kịp nói từ “ Nhé” thì ai đó đã phóng đi trước. . . Sống mười mấy năm trên cõi đời này cô chưa từng gặp ai quá đáng, vô lại như thế!!!

Hận không thể gặm nhấm anh ta cho đến chết! Đáng ghét !!!!!!

( Bạn này ác quá! Gặm thế thì còn gì là người)

Cái khoảnh khắc cô ôm lấy anh, trong lòng anh đã có một cảm giác rất lạ. . .Rồi không biết từ khi nào anh cũng vòng tay ôm lấy cô bé ấy! Cảm giác rất ấm, rất bình yên! Nhưng hình như chính vì có cảm giác ấy nên anh mới phải che dấu nó đi. . . Sợ rằng chỉ cần ở cạnh cô bé ấy thêm nữa anh sẽ để cô bé ấy biết nhịp tim bất ổn của mình . . .

* * *

Về cùng lúc là do cái xe bus hôm nay đến sớm lạ thường. Puny vừa nhảy xuống thì gặp Vyl , nhà anh cũng gần bến xe nên đi bộ cũng không xa. . . Và ai cũng nghĩ rằng Vyl đưa cô về đấy !!!

Hai người về rồi à!!! Vào ăn cơm thôi – Anh quản lí và bà quản gia đã đợi sẵn

Òa !!! Bà ơi. Nhiều món ngon quá – Puny hí hửng

Có canh thịt viên cà chua , cá tẩm bột, cải xào, thịt nướng, chả cá viên, tôm chiên, cua hấp, súp trứng . . . Cô nhìn quanh bàn ăn đều là các món cô bé thích nhưng mỗi tuần mới được ăn cá, thịt nướng, tôm một lần thế mà nhà anh ta thì một bữa thôi đã hội tụ hết các món này rồi !!!

Vậy mà bàn ăn có mỗi 4 người !!! Nếu mà ăn uống thịnh soạn thế này thì nhà cô sẽ đầy đủ họ hàng lắm đấy !!! Bình thường nhà cũng chỉ có 2 mẹ con nên nhiều khi chỉ ăn qua loa cho xong. Nhưng mà ít ra còn là ăn với mẹ nên chẳng khi nào buồn hết

Còn anh ta. . . có khi cũng chỉ là một mình ngồi đây, dù có sơn hào hải vị đi chẳng nữa thì có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với anh. Anh ta từng nói cơm của mẹ là sơn hào hải vị rõ ràng rất muốn cùng mẹ ăn cơm. . . Hình như lần trước khi vào nhà cô ăn cơm anh ta rất rất vui. . . Vậy mà cô bé không hiểu lại còn hậm hực vì mẹ để ý tới anh ta. . .

- Ăn nhiều vào nhé cháu dâu. Toàn món cậu chủ thích ăn đấy – Bà quản gia lên tiếng đưa Puny về thực tại

Thật ạ. Cháu còn tưởng bà biết cháu thích ăn mấy món này

2 cháu giống nhau thật đấy! Vào ăn đi

Vâng

* * *

Cả buổi chiều Puny lên phòng tập rồi ghé qua nhà Lin chơi. Nghe Lin nhắc tới đống bài tập về nhà Puny mới sực nhớ ra. Và hậu quả là dọn dẹp xong đống bát điã cô bé chạy vội lên phòng ngồi làm cho xong. 1 lúc sau, cô ngồi cắn bút ủ rũ vì bài dễ thì ít mà bài khó thì nhiều. Ngó quanh phòng không thấy bóng dáng thầy giáo đâu cô phát nản vì số bài tập chất đống kia.

Thầy giáo ấy nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường nếu mà không làm xong thì chỉ có nước lên thớt mà đợi xử chém thôi. . . Nghĩ thôi đã nổi hết da gà da vịt lên rồi!!

Anh ta có thể ở đâu chứ?? Cô nghĩ mãi mới nhớ ra anh ta thường nhảy ở trong cái phòng rộng rộng à nó là phòng tập của anh ta!!! Đi mãi mới đến, thật tình,nhà gì mà rộng như cung điện ấy. Có mình anh ta ở trên này đúng là cũng cô đơn thật. . .

Vì bài tập, vì sự sống, cô bé sẽ năn nỉ anh ta đồng ý mới thôi. Có gãy lưỡi cũng phải làm. . . Cố lên!!

Hình như anh ta vẫn đang nhảy, tiếng nhạc vẫn vang vọng. . . Quá chăm chú hay sao mà mở cửa anh ta cũng không biết! Puny ôm đống bài tập len lén đi vào, bộ dạng cứ thậm thà thậm thụt. . .

Nhưng mà. . . tự nhiên cô thấy anh ta quyến rũ thế chứ! Từng bước nhảy điêu luyện, từng giọt mồ hôi thấm đẫm hết tấm lưng áo, mái tóc hơi ươn ướt vì mồ hôi, thân hình hoàn hảo ấy cứ đập vào mắt cô. . . đập vào cả những xúc cảm mỏng manh nhất , trái tim nhỏ bé lại rung lên từng nhịp . . .

Đôi mắt đen láy cứ nhìn theo từng chuyển động của người trước mặt, không rời dù chỉ là vài giây. . .

Đợi mãi một hồi anh ta mới tắt nhạc và lấy khăn lau mồ hôi. Cô lúc này vẫn cách xa anh một khoảng nhưng cố nói với sang bên đó:

Tối như vậy rồi nhảy không tốt đâu

Cô đang quan tâm tôi??

Chỉ là tôi. . . nghĩ sao nói vậy thôi!!

Cô vào đây từ bao giờ??

Tại anh không để ý nên tôi đành phải đợi anh nhảy xong. . .Tôi có việc muốn nhờ

Vyl ngoắc tay gọi cô bé đến gần. Làm cứ như người ta là Milu không bằng. Gọi tên tử tế không được hay sao?Mà anh ta có bao giờ gọi nổi cái tên của cô ra đâu cơ chứ? Cô bé vừa đi vừa lầm bầm. . .

Mải nghĩ cô không để ý là sàn nhà rất trơn. Chân anh ta thì có thể quen rồi nhưng cô mà không đi dép thì chắc chắn là lăn ra ngã. . .

Đến gần anh ta rồi mới nghe câu:

Cẩn thận

Vừa nói xong thì cô trượt chân, đống bài tập cũng theo cú ngã mà bay tứ tung, Puny sợ quá hét lên, nhưng kì lạ, cú ngã ấy rất êm chẳng có chút đau đớn nào. .

Mở mắt ra thì ôi không, cô ngã ra phía trước, ngã vào người anh ta, người ta trượt ngã thì phải ngã ra sau chứ sao cô lại nhào lên phía trước cơ chứ, rõ là ngại. Vậy là người anh đã lãnh thay cú ngã của Puny. . .

Vừa vào đã gây phiền phức, cô gái này thật nguy hiểm quá đi!!!

Cô thật biết cách ngã – Vyl lên tiếng

Tôi. . . tôi xin lỗi nhưng bây giờ anh có thể giúp tôi 1 chuyện được không??

Chuyện gì??

Giúp tôi giải mấy bài toán trong. . .

Tôi không rảnh – Anh đáp, mặt rõ lạnh

Tôi cầu xin anh đấy!!! Tôi năn nỉ anh!! Giúp tôi đi mà

Nhìn lại hiện trường vừa rồi, cả hai người nói chuyện mà Puny vẫn cứ đè lên người Vyl, cô bé này quên là bản thân nặng như con gấu và con heo gộp lại sao mà hành người quá vậy??

Tay anh . . . bị thương rồi – Puny chợt thấy vết xước vẫn còn mới trên tay Vyl

Chợt nhớ ra là trong người có urgo , Puny đã lấy ra dán vào tay Vyl. Lúc dán còn thổi phù phù sợ người ta đau nữa.

Người ta có câu : Có qua có lại mới toại lòng nhau

Giờ thì nhờ thôi chứ nhỉ? Đã giúp anh ta thế rồi! Puny cầm tay Vyl và mở đôi mắt “cún con ướt mưa” nhìn Vyl làm anh khẽ rùng mình. Cô gái này lúc bình thường không để anh động vào người giờ lại thân mật thế này nhất định là chỉ có nài nỉ thôi

Giúp tôi đi mà. Đi mà !! – Puny vẫn nằm trên người anh nhưng cô không để ý lắm chỉ biết lắc qua lắc lại cánh tay anh

Cô có cách nhờ vả quyến rũ nhỉ?

Puny lúc này mới nhận ra điều ấy. Liệu anh ta có nghĩ là cô cố ý ngã để được ôm anh ta thế này không nhỉ? Rõ ràng là sàn nhà rất trơn và cô bị ngã. . . Xin anh ta đừng hiểu lầm là cô cố ý dùng cách này để nhờ vả !

Nếu đã nói vậy. . . thì anh đồng ý chứ?? – Puny mắt sáng lên

Đẩy cô bé sang một bên, anh đứng dậy, đáp:

Được rồi

Puny hí hửng ngồi dậy nhặt lại mấy tờ giấy bị lật tung lên khi nãy. Cuối cùng không cần gãy lưỡi mà anh ta vẫn đồng ý. Lần sau có nên dùng cách này nữa không nhỉ?? Từ vô tình thành cố ý ấy! Hí hí hí. Bạn Gấu heo cứ cười như nắc nẻ

Vào phòng đợi, tôi đi tắm

Cô bé cứ gật gật đầu ngoan ngoãn đáp:

Vâng , vâng !! =.= !!!

Miễn là anh ta giúp, đợi mấy phút nữa có nhằm nhò gì đâu. Nhưng mà nghe cứ như chồng dặn vợ đợi cơm ấy nhỉ??

Ở nhà đợi, anh ra ngoài 1 lát!!!

Kiểu kiểu thế, tự nhiên máu dồn lên não, đỏ mặt ing !!!!

Thu dọn xong, Puny tắt điện rồi mới ra ngoài. Trong này, khắp nơi đều là mùi hương của anh ta!!! Rất dễ chịu , rất cuốn hút. . .

Không nghĩ nữa, không được nghĩ nữa – Cô bé vừa ôm đống bài tập vừa ca cẩm

Cô chủ! Muộn rồi còn chưa đi ngủ sao??

Anh quản lí trong bộ Pijama có chút ngạc nhiên. Cô bé cười xòa đáp:

Anh cứ ngủ đi! Tôi còn có việc

Cậu chủ ở trong đó hả?? – Nói rồi, anh quản lí chỉ tay vào phòng tập

Cô bé xua tay:

Không. Anh ấy đang tắm. Tôi cũng đã nói với anh ấy là nhảy vào buổi tối không tốt như anh dặn rồi

Vậy thì tốt quá. Cậu ấy chẳng để tâm đến bản thân gì cả. Mà mai phải đi học, cô còn chưa chịu ngủ mà làm cái gì??

Đúng là bệnh công việc. Lúc nào cũng lo cho người khác. Cô bé thấy thương anh quản lí quá, đêm rồi mà còn phải lên tận đây vì lo cho Vyl. Chợt thấy vẻ mặt chờ đợi của anh quản lí cô bé đáp vội :

À. Tôi phải đợi Vyl! Anh cứ ngủ đi nhé

Nhưng cậu chủ đang tắm mà. . . Cô đợi cậu ấy để làm gì??

Cô bé sợ anh lại hỏi thêm gì nữa nên đi luôn. Không nghe thấy lời thắc mắc của Ryo.

Lời nói không rõ ràng làm sao người khác hiểu hết được!!! Chả trách anh quản lí cứ vừa đi vừa nghĩ về cái việc mà Puny đợi đó là gì!! Còn Puny bây giờ chỉ biết là có cả đống bài phải lo!!

Nhìn đống bài tập mà sợ. Cô bé ôm cái đầu ngốc nghếch rung lắc đủ kiểu, miệng không ngừng ca thán :

Chết rồi ! Làm thế nào bây giờ! Chết mất

Bỗng có tiếng nói từ trên đỉnh đầu cô bé rất quen thuộc :

Diêm Vương không muốn nhận đứa ngốc như cô đâu

Cô bé ôm người mình quay lại trách móc:

Ôi. Giật cả mình. Anh đứng đây từ bao giờ thế. Dọa chết người à

Có học không? Tôi đi ngủ

Có có, tôi học mà !!!

Chương 24: Học nhóm

Mới sáng sớm Lin đã hí hửng kéo cả bọn tới phòng tập. Và dự định của cô bé là cả bọn sẽ học nhóm tại nhà Hội trưởng Tan. Với kiểu năn nỉ của Lin cả bọn đành đồng ý. Suy cho cùng học đông cũng có ý chí hơn là cá nhân tự học ở nhà.

Cô bạn sao chổi hắc ám mấy dạo gần đây cũng lẽo đẽo theo Vyl nhưng anh không mảy may gì với cái kiểu trây lì của Hoa Phương. Ngậm ngùi chịu đựng nhưng cô quyết không từ bỏ ý định. Thấy tụi nó cứ ra vẻ bí mật bàn tán bên cạnh Prince máu điên của cô càng cao.

Chiều nay tại nhà anh Tan nhé! – Lin nhắc nhở cả bọn

Oáp oáp. Cứ thế đi! Tớ về lớp trước đây – Puny giọng ngái ngủ, mắt mơ màng đáp lại

Mới sáng ra đã buồn ngủ à Puny? – Gum hỏi

Thì cũng tại đêm qua làm đống bài tập đấy chứ! Mãi khuya mới được chợp mắt. Oáp oáp

Chăm ghê ta. Chắc tí nữa bão về quá – Lin trêu chọc

Xời ạ. Có sao đâu. Mấy bài đấy có là gì – Cô bé lại bắt đầu tự sướng mà không biết ai đang đứng trước mặt mình

Người ta có câu: Nói đến bắp cải cũng phải nghe

Cô bé này thật chẳng bao giờ suy nghĩ gì cả cứ tự sướng không à. Mất công có người lại nhếch miệng cười đầy châm chọc

“ Cô giỏi quá nhỉ? Dám nói thế cơ à?”

Puny giỏi thật đấy! Tự học mà làm được mấy bài khó đấy thật ngưỡng mộ quá!Thế này thì không phải lo tới thi học kì nữa – Gum ôm Puny nhảy cẫng lên

Nhắc tới tự học cô bé mới nhớ ra mình đã nói hơi quá. Rõ ràng là nhờ người ta chỉ dạy cho mà giờ lại tự nhận là mình làm. Puny nhìn sang Vyl với ánh mắt hối lỗi :

“ Xin lỗi. Tôi lại nói quá rồi”

* * *

Chiều. Tại nhà Tan

Oa. Anh ở 1 mình à. Nhà rộng thật đấy – Lin lên tiếng khi vừa bước vào nhà

Zita giải thích:

Anh ấy là sinh viên rồi mà. Căn nhà này là của ông bà nội để lại

Ra vậy. Là sinh viên thích thật

Tan ca cẩm lấy trà ra cho tất cả :

Không thích thú gì đâu. Anh phải tự lo cho mình khổ lắm

Puny cầm khung ảnh có hình Tan và 1 cô bạn xinh xắn:

Chị ấy là ai ạ ? Nhìn xinh thật đấy

À. Cô ấy là bạn anh

Một cuộc chia li đầy nước mắt – Huan nhìn Tan châm chọc ( 2 ông này suốt ngày chọc nhau)

Còn cậu đấy. Cậu nên từ bỏ Vy đi. Vy là cô gái tốt nhưng cô ấy không hợp với cậu đâu – Tan cũng có vẻ châm chọc lại

Gum cũng lè lưỡi chọc quê Huan:

Này bà già trẻ thích lái máy bay phi công già à quên. . . ý tôi là ngược lại

Huan tức tối ngùn ngụt nhìn Gum. Con bé ấy, dám chọc ghẹo bản thiếu gia Huan. Đợi ngày Huan này sẽ cho cô biết tay. . .

Mấy người tập trung vào việc gì đấy ?– Zita ngăn chặn mấy người này lạc đề

Chuyện của mấy người này phức tạp ta – Gum quay sang nói với 2 cô bạn và nhận được sự đồng tình

Puny thoáng nghĩ tới Vyl. Liệu anh có phức tạp như hai người kia không nhỉ? Cô bé hơi có chút buồn khi nghĩ anh đã từng yêu 1 ai đó. Hoặc cũng có thể là không ai cả. Đầu cô bé lại nghĩ lung tung rồi.

Gấu heo, tập trung – Vyl lên tiếng khi Puny lại lơ tơ mơ

Anh đã từng . . . à không . . . không có gì . . Học nào – Cô bé quyết định tập trung học

Mấy đứa học đi nhé ! Anh đi mua đồ ăn về! – Anh Tan nói xong làm cả đám hứng thú cả lên

Cả lũ reo lên:

Tuyệt quá

Được sự ủng hộ thế này Tan có xuống nước đi chợ một hôm xem ra cũng đáng lắm chứ!

* * *

Anh Zita. Bài này làm thế nào? – Lin và Zita đang đúng chất học nhóm

Zita chính là chuẩn mực gia sư thiên thần:

Đầu tiên là phải làm thế này. Rồi sau đó mới sử dụng công thức. Em làm thử đi

Lin học rất nhanh thoáng chốc đã làm được mấy bài rất ư là xương xẩu. Zita cười nhìn Lin

Em làm ra rồi. Hihi. Yêu chồng quá

Lin không ngần ngại trước mặt mọi người ôm lấy Zita rồi mi nhẹ lên má anh chàng. Cái cặp này phải để Tan mama xử mới được. Hại mắt đám độc thân này quá!!!

Puny nhìn Vyl với ánh mắt cầu xin sự độ lượng:

Thích thật đấy ! Anh cũng dịu dàng và ân cần như vậy nhé !

Tự làm đi – Vyl lên tiếng

À . . Anh giảng hay mà . . tiếp tục nhé – Cô bé đành cố chịu đựng

Huan thấy Gum đang loay hoay nên để cuốn tạp chí đang đọc sang 1 bên :

Cô học khá đấy chứ ! Có cần tôi làm gia sư như 2 nhóc kia không?

C-C-Cái gì ? Không cần. Anh nghĩ tôi cần người như anh giúp á – Gum tự mãn

Được thôi. Cám ơn. Thật thoải mái – Anh ung dung nằm xuống ghế sofa nghỉ ngơi

“ Tên khùng này mình ghét hắn” – Gum thầm nghĩ

* * *

Được 1 lúc lâu. Tan về. Cả bọn hào hứng khi anh Hội trường nấu ăn chiêu đãi. Tất nhiên là chỉ có 3 đứa tụi nó vui sướng còn 3 chàng kia thì câm nín. Tan vào bếp mặc 1 chiếc tạp dề cam cam.

Để tụi em kia ngồi chờ ngoài phòng khách xem Ti vi anh lớn cặm cụi làm đồ ăn trong bếp với 1 tâm trạng không được vui vẻ như về cho lắm. Nguyên do cũng vì lúc Tan mua đồ về tụi nó nhao nhao ra xí xớn như chim non đợi mớm mồi. Rồi mở túi ra phát hiện là anh mua đồ tươi về để nấu chứ không phải đồ ăn sẵn chúng nó lại chỉ úi xời 1 cái rồi kêu anh:

Thì ra anh đi mua mấy thứ tươi này về hả?

Tất nhiên là Tan vẫn hứng khởi đáp:

Vì mấy đứa anh mới đi chợ thế này đấy! Khỏi cần cảm ơn anh! Phải ra dáng đàn anh chứ !!!!

Tụi nó thản nhiên trả lời lại Tan :

Vậy thì anh vào bếp làm rồi đem lên cho tụi em nhé!!!! Đàn anh mà !!!!

Và giờ thì hậu quả của việc muốn trổ tài là cặm cụi “nam công gia chánh” trong bếp. Vừa bóc hành tây vừa lau nước mắt Tan lầm bầm:

Ít ra tụi nó cũng nên nói 1 câu tử tế đại loại như em vào giúp anh nhé chứ nhỉ?Hay là hỏi thăm anh Tan đã vất vả rồi. . .Đằng này . . . Haizzzz . .

Trong khi đó, ở ngoài phòng khách, tam cô nương đang xem phim hoạt hình 3 nữ thám tử

Ui trời! Mấy nhóc còn xem hoạt hình nữa? – Huan lắc đầu nhìn 3 đứa học sinh lớp 11

Theo em thấy thì nội dung nó không chỉ dành cho trẻ em đâu anh ạ – Lin đáp lại

Em nghĩ chúng ta vào giúp anh Tan đi. Tội anh ấy quá – Puny tốt bụng lên tiếng

Khỏi cần. Cho chừa cái tính thích thể hiện – Zita và Huan đồng thanh

Giây phút trả thù tội hay sai vặt của Prince cho anh Leader đã được thỏa nguyện.

Sau 1 hồi vật lộn trong bếp với đống đồ tươi mua về. Tan dọn đồ ăn lên và gọi tụi nhóc như mama :

Các con. Xuống ăn cơm nào

Vânggggg

Để đảm bảo an toàn Huan gắp cho anh Tan một miếng thịt bò :

Thật sao Huan? Anh biết là cậu thương anh mà. Tuy là hay cãi nhau nhưng cậu tốt với anh nhất đấy. Còn gắp cho anh nữa. Cảm động quá !

Không chờ đợi để Tan sung sướng thêm giây phút nào Huan lạnh lùng đáp:

Để thử xem anh có cho gì vào đồ ăn thôi

Máu nóng dồn lên não. Tan đánh cho tên Huan 1 trận:

Cái thằng nhóc chết dẫm

Wow! Anh Tan nấu ăn ngon quá đi – Tam cô nương rất ủng hộ ông anh nội trợ này

Vậy mấy đứa ăn nhiều vào – Tan cũng cảm thấy vui khi mời cả đám vào nhà và cùng nhau ăn uống thế này

Cả đám ngồi ăn vui vẻ.

Ăn xong nhìn đồng hồ cũng đã 6h30’ tối. Buổi học nhóm của tụi nó hôm nay khá là vui và hiệu quả. Khổ mỗi anh Hội trưởng cứ phải đi đi lại lại mang đồ ăn lên cho tụi nó. Chính vì thế mà suốt mấy ngày sau đó cả nhóm vẫn ăn, ngủ, nghỉ ở nhà anh bất cứ lúc nào rảnh rỗi.

Chả mấy mà cũng sắp tới ngày thi học kì. . .


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .